Thứ Tư, 17 tháng 6, 2009

Một thoáng sông Tiền, sông Hậu


Hình ảnh vùng sông nước nam bộ Tiền Giang, Hậu Giang, đã có trong tâm trí mình từ thở nhỏ. Thế mà đến tận bây giờ, mấy chục năm  mình mới có dịp nhìn tận mắt. Mà lại trong một khoảnh khắc khá bất ngờ và vẻn vẹn chỉ trong chưa đầy 20 giờ đồng hồ.
Sáng sớm 8/6 vừa ngủ dậy, chú Đức với vẻ mặt phờ phạc thông báo "hôm nay anh phải vào Cần Thơ ngay, Thằng Toàn bị tai nạn giao thông đêm qua khi đi lấy tài liệu ở xã bên". Mình chưa kịp hỏi thêm, chú Đức lại nói tiếp "bị xe máy đâm, bác sĩ bảo tỉ lệ qua được là 5%", "anh bay vào chuyến 2 giờ chiều nay cùng với bố Toàn".
Buổi sáng hôm đó mình chuẩn bị gấp gáp mọi thứ để đi. Nhưng bác Tám (bố Toàn), đi ô tô từ Nghệ An ra không kịp để bay cùng nên phải đổi vé bay vào chuyến 4 giờ chiều và chỉ bay đến Gài Gòn rồi đi ô tô tiếp vào Cần Thơ. Chuyến bay VN223 hạ cánh xuống Tân Sơn Nhất lúc 6 giờ chiều. Sài gòn đang giờ đông nghẹt. Xe taxi bò qua các tuyến phố có "lô cốt" kéo dài như vô tận của Sài Gòn.Chạy hơn 200 cây số trên đường 1A, qua nhiều địa danh nổi tiếng thuộc An Giang, Mỹ Tho, Tiền Giang xe qua cầu Mỹ Thuận trên sông Tiền rồi chạy tiếp hơn 40 cây nữa đến phà Cần Thơ. Phà Cần Thơ qua sông Hậu. Một bên là huyện Bình Minh của Vĩnh Long và bên kia là  Thành phố Cần Thơ. Lúc đó đã 10 giờ 30 phút đêm. Xe ô tô tải xếp hàng xuống phà dài hơn 1 cây số. Lái xe trổ hết tài năng chen ngang mà hơn 1 giờ mới xuống được phà. Ban đêm nhìn không rõ lắm, nhưng sông Hậu rộng hơn sông Hồng nhiều. Trên phà nhìn thấy cầu Cần Thơ cách xa khoảng 1 cây số, cây cầu tuy có nhiều “tai tiếng”, nhưng khá đẹp, còn thiếu nhịp chính giữa.
Sang phà, đến bệnh viện thì đã 12 giờ đêm, rất mệt nhưng vẫn phải vào ngay bệnh viện. Thực ra trên đường đi, luôn lo lắng về tình trạng của Toàn nên cũng không có nhiều tâm trí để quan sát.   
Bệnh viện Cần Thơ có quy mô khá lớn và hiện đại, có lẽ mới được xây dựng. Cùng với bác Tám đi theo Nam em của Toàn dọc theo những hành lang rộng lớn có rất nhiều người nằm ngủ và đến khoa “Thần Kinh”. Vừa bước chân vào phòng bệnh nhìn thấy ngay Toàn nằm bất động, đầu băng kín, toàn thân xây sát, bầm dập. Nam lay gọi Toàn, thấy Toàn khẽ gật hoặc lắc. Bác Tám khóc to như đứa trẻ “đi đứng mần răng mà như ri con ơi”... Còn Nam thì kể sơ qua về sự việ xảy ra và nói bệnh viện đã chụp cắt lớp, còn đang theo dõi. Và cả đêm qua mấy anh em cùng thức trắng ở đây, sáng hôm nay anh Thịnh, anh Dương đã về đội rồi, sáng mai sẽ sang. Tất nhiện câu chuyện Nam kể thì không đả động gì đến việc tối hôm đó đội tổ chức sinh nhật Cương, và Toàn sau khi uống rượu vẫn cố đi xe máy để đi lấy tài liệu mặc dù nhiều người đã gàn. Câu chuyện về sinh nhật và uống rượu thì mình biết được là do Hồng Nga kế toán kể lại sau khi gọi cho Thịnh ngay buổi sáng hôm nay để hỏi thăm và sau khi kể cho mình nghe thì một lúc sau lại quay lại bảo mình “anh Thịnh dặn là chuyện uống rượu và sinh nhật thì đừng nói cho ai biết”.
Mình về nhà nghỉ gần bệnh viện để ngủ thì đã 12 giờ 30 phút. Bác Tám thì ở lại bệnh viện.
Sáng hôm sau 9/6....
7 giờ sáng, đi bộ từ nhà nghỉ đến bệnh viện. Rất nhiều quán cà phê mọi người ngồi nhâm nhi cà phê, lặng nhìn ra đường như đang xem phim.
Vào bệnh viện, mọi người cho biết Toàn đã tỉnh táo hơn, nói nhỏ được, muốn ăn cháo...và vừa được thay băng. Bác Tám bảo khi tháo băng ra thấy toàn bộ phần trán, mũi, mắt bị dập hết cả.
Ngồi uống nước chanh đá (chủ yếu là đá) ở quán trước cổng bệnh viện. Đức gọi điện hỏi thăm tình hinh và thông báo mình bay về Hà Nội chuyến 4 giờ chiều luôn vì không mua được vé ngày mai.
Hơn 9 giờ, Thịnh, Dương từ bên đội sang. Nói chuyện xung quanh sự việc xảy ra với Toàn, rồi tình hình công việc ở đội. Thịnh cho biết những khó khăn khi trong một gói thầu có nhiều đơn vị cùng tham gia. Đó là sự không thống nhất cả từ việc trình bày sản phẩm cho đến việc xử lý các sai sót khi bên tư vấn yêu cầu,... Còn về đo đạc thì chỉ còn 2 khu chợ thuộc 2 xã do có tranh chấp nên sẽ đo sau cùng.
10 giờ sáng, bác Tám được mời vào gặp bác sĩ trưởng khoa và được biết sau 2 lần chụp cắt lớp theo dõi bệnh nhân thì trong hộp sọ tuy không có tụ máu nhưng có bọt khí lọt vào do bệnh nhân bị tắc mũi, thở hít vào. Cần theo dõi thêm và nếu não ổn định thì sẽ tiến hành phẫu thuật chỉnh hình mắt và mũi.
Mình quyết định vào gặp bác sĩ Tâm giám đốc bệnh viện, người mà cô Oanh nhà mình đã gọi điện nhờ giúp đỡ.  Về tình trạng của Toàn, bác sĩ Tâm cũng nói giống như bán sĩ trưởng khoa.
11 giờ 15 mình chào bác Tám và Toàn rồi cùng Thịnh đi taxi về đội thăm anh em. Mình muốn đi xe ôm để qua phà cho nhanh, nhưng Thịnh bảo ban ngày qua phà không bị kẹt đâu, đi taxi cho khỏi bị nắng. Nhưng thật là đen đủi, y hệt đêm hôm trước, qua được phà phải hơn một tiếng. Ban ngày qua phà nhìn rõ cảnh ngã năm ngã bảy, mênh mông sông nước Cần Thơ. Dọc đường  đi về Tân Lược, Bình Tân, mình được Thịnh chỉ cho chỗ mà đêm hôm trước Toàn đến lấy tài liệu và bị nạn, chỉ cả chỗ bị nạn vẫn còn những vệt máu.
1 giờ chiều  về đến một đội, nơi ở là nhà văn hóa xã Tân lược rộng rãi và tất nhiên là thoáng mát, kiểu Nam bộ mà.  Anh em đã ăn trưa rồi đi nghỉ, chỉ còn 2 người chờ mình về ăn cùng. Thức ăn nấu khá ngon. Canh chua, rau cải luộc, cá rán,...tất cả theo cách nấu ngoài bắc. Từ lúc vào toàn ăn hủ tiếu thay cơm. Ăn xong thì anh em cũng đã thức dậy và bắt đầu đi làm. 2 người một xe máy và kèm theo máy đo lần lượt lên đường. Chỉ tranh thủ hỏi han được vài câu.
Còn lại mình và Thịnh, 2 anh em nằm nghỉ một lát, đến 2 giờ, Nam đưa mình ra sân bay Cần Thơ bằng xe máy. Đi xe máy theo quốc lộ ngược ra bến phà. Con đường bám theo dòng kênh, trên dòng kênh là dày đặc những chiếc cầu tre nhỏ, cả những chiếc đã được bê tông hóa để nối sang những nếp nhà nhỏ sơ sài. Lần này qua phà bằng xe máy nên không phải chờ lâu, chỉ khoảng 20 phút. Vì chưa biết đường nên phải hỏi thăm đường mấy lần. Lần nào cũng vậy, người chỉ đường dù đang làm gì họ cũng dừng lại, đứng lên và  chỉ bảo rất ân cần chu đáo.
7 giờ 30 phút dã có mặt ở Hà Nội.