Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Đột nhập táo tợn

Nhà bác An ở sâu trong ngõ cụt, bốn phía kín cổng cao tường, hai bác và vợ chồng Tuấn - Hiền vốn rất cẩn thận, thế mà...
Tối ngày 28 tháng 12 vừa qua đạo chích đã đột nhập nhanh gọn, chuẩn xác! Lúc đó là khoảng 7 giờ tối, cả nhà đang ăn cơm trong phòng ăn. Cháu Hề ăn xong trước, đi ra đứng ở cửa bếp và nhìn ra cổng, bỗng hỏi ông "ông ơi sao cánh cổng không đóng?". Bác An bảo "ừ hôm nay ăn cơm sớm nên ông chưa khóa cổng", nói vậy nhưng bác vẫn nhìn ra cổng và thấy chột dạ kêu lên "ơ hay, rõ ràng lúc nãy ông đã chốt lại rồi mà, ai mở ấy nhỉ?". Cả nhà giật mình, vì không có ai vào ra từ lúc ông đóng cổng và vào ăn cơm! Thế là Tuấn vội chạy lên các phòng kiểm tra hết một lượt, thấy không có gì khác và lại xuống ăn cơm tiếp. Nhưng đang ăn Tuấn lại nhớ ra điều gì lại vội chạy lên phòng mình và phát hiện ra cái ba lô lúc đi làm về để dưới chân ghế đã biến mất. Hôm nào đi làm về chiếc ba lô cũng được để vào đúng chỗ đó và bên trong luôn có một chiếc laptop và một số giấy tờ, nhưng hôm nay lại có thêm cái ví có mấy triệu tiền mặt, mấy cái thẻ ATM, 2 đăng ký xe ô tô, cùng toàn bộ giấy tờ tuỳ thân,...Thế là tất cả đã bị lấy mất ngay trong phòng ngủ.
Một lúc sau công an đến xem xét và đi quanh hàng xóm hỏi han. Ai cũng cho là đạo chích chọn đúng lúc đang ăn cơm, đi từ cổng vào, đi ngang qua sân, lên phòng lấy cái ba lô và thoát ra trót lọt như vậy là rất táo bạo.   
Sự việc làm xôn xao trong xóm. Có người bảo tối hôm đó có nhìn thấy một thanh niên đứng cầm cái ba lô đứng phía ngoài tường rào. Có người suy diễn chắc là ở cơ quan có kẻ muốn lấy cắp số liệu trong máy latop....

Mấy hôm sau Tuấn được gọi đến nhận lại cái ví do một người tốt bụng nhặt được đã mang đến giao cho ngân hàng ANZ vì thấy trong ví có thẻ của ngân hàng ANZ. Thế là toàn bộ giấy tờ xe, CMND, bằng lái đã may mắn không bị mất. Cả nhà còn cảm thấy may mắn hơn khi nghĩ rằng hôm đó nếu như mọi hôm cháu Hề ăn cơn xong trước thường bế em lên phòng thì rất có thể đã giáp mặt kẻ trộm và có thể đã bị nguy hiểm!

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Linh tính

     Đã hơn 3 tuần không gặp  mà cũng không thấy ông bạn Cường gọi điện, mình thấy lạ. Sáng nay mình gọi điện, định nếu có nhà thì sẽ đến chơi. Nhưng khi gọi thì chỉ nghe thông báo “số điện thoại hiện không liên lạc được” mình linh tính có chuyện gì chăng?. Thế là mình quyết định cứ đến nhà xem thế nào, chẳng biết có ai ở nhà không. Đi xe máy ngoài trời 12 độ cũng khá lạnh dù đã chống rét hết cơ số. Đến nơi thấy cửa đóng nhưng trong nhà đèn sáng, nhìn vào thấy có mẹ vợ của Cường và 2 thanh niên đang ngồi nói chuyện ở bàn. Sau đó, khi vào nhà  mình hỏi mẹ vợ của Cường “Cô đến hôm nào ạ”, “thì từ hôm Cường bị đến nay tôi…”, “Cường bị sao ạ?”, “Anh chưa biết à?”, “Vâng, Cường bị sao ạ?”. Rồi mọi việc xảy ra được lần lượt kể lại.
     Đó là vào chiều ngày 28/12 (cách đây 12 ngày), Cường đi xe máy trên đường Hoàng Quốc Việt thì va chạm với xe ô tô cùng chiều bị ngã và bất tỉnh, đầu và mặt đầy máu. Chủ xe ô tô đưa đi cấp cứu ở bênh viện E và lấy điện thoại trong túi Cường rồi gọi đến một vài số trong đó để báo tin. Thế là người thuê nhà của Cường (ở cùng phố Đào Tấn) nhận được tin, chị ta lại gọi báo cho mẹ vợ Cường…. Cuối cùng thì mọi người trong nhà đã đưa Cường về bệnh viện Việt Đức, rồi sau đó vì kết quả chụp cho thấy máu tụ chỉ một lớp bên ngoài sọ nên không phải mổ và lại chuyển sang bệnh viện Phòng không không quân cho đến hôm nay. Những ngày đầu còn mê sảng, nói không ra tiếng, nhưng bây giờ nói nghe đã rõ tiếng mặc dù có lúc còn nhớ lẫn lộn. Hôm qua bác sĩ đồng ý cho về nhà để tiện chăm sóc.
      Đang nói chuyện thì có điện thoại anh Hùng  (anh trai Cường) báo là Cường đã lên taxi để về nhà. Thế là sau 20 phút đã thấy taxi về đến cửa. Hai thanh niên phải đi hai bên đỡ từng bước chậm, con gái đi bên cạnh. Mặt sây sát, một mắt thâm tím, hai tay cũng đầy vết xước. Cường nhìn mình 2 lần cũng không nhận ra. Mãi đến khi Cường đã nằm im trên đệm rồi còn mọi người đi xuống nhà dưới cả và chỉ còn một mình mình ngồi bên cạnh, Cường chợt nhìn quanh và nhận ra ông bạn và mỉm cười. Thậm chí còn hỏi “Nga dạo này đã làm thêm chỗ nào mới chưa?” mặc dù nói tiếng nghe rất khó nhọc.  Mình hỏi “đang đau lắm hả”,  hắn ta gật đầu. Nhưng một lúc sau thì lại nói những câu vu vơ không ai hiểu...
    Có lẽ nhanh cũng phải một tháng, tức là đến tết thì mới có thể tự đi lại bình thường.

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Để thành tài

Lớp học thêm trong trường và khắp nơi
Cổng trường mặt đất trắng tờ rơi
Gia sư uy tín và kinh nghiệm
Trung tâm, lò luyện, hết chỗ ngồi!

Đi trong sương sớm về sương đêm
Chuông báo thức mà giấc chưa êm
Chẳng mấy bữa con ăn cùng bố mẹ
Nồi cơm chín tới khói tỏa thơm.

Thầy tây dạy ngoại ngữ rất hay
Thầy ta giỏi, luyện thi đêm ngày
Thi thử, thi thêm, thi cọ xát
Chuyên đề, cấp tốc, luyện mê say

Thư viện mênh mông vắng bóng người
Hiệu sách nhiều quầy bán đồ chơi
Bảo tàng cho thuê làm quán nhậu
Thực khách đi ngang gặp “kính mời”

Sách giáo khoa tri thức đầu đời
Qua khứ, tương lai, mặt đất, bầu trời…
Nhưng không phải trọng tâm thi cử
Thì sách còn như mới mua thôi!

Ngày và đêm nghe – chép miệt mài
Thầy cô giới thiệu bao dạng bài,
Trả lời trắc nghiệm bao câu hỏi,
Không thuộc làm sao để thành tài?

Không thuộc làm sao để thành tài,
Làm sao tất cả vì ngày mai,
Chen chân xí chỗ trong thiên hạ
Vai vế so bì chẳng kém ai?

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Nhà mới

Yahoo!blog Việt Nam tuyên bố đóng cửa vào ngày 18.1 và thông báo để các chủ blog chuẩn bị tải dữ liệu của mình về. Thế là mọi người nháo nhác tìm chỗ mới để định cư. Từ lâu mình cũng có ý định xí một chỗ bên  WordPress. Thế là nhân dịp này, loay hoay một hồi, cuối cùng cũng cho khai trương lều mới này. Chắc còn phải mất nhiều thời gian nữa thì mới ra nhà ra cửa đàng hoàng. Không biết mọi người thế nào, còn mình thì chỉ riêng cái hình tiêu đề  (Header) đã mất cả buổi mới tìm được cái ảnh tạm ưng ý. Đó là ảnh mình chụp một góc vườn của ngôi nhà  hoang  chìm trong sương mùa đông ở SaPa năm 2009.
Mấy hôm nữa sau khi tải các bài từ Yahoo về  lại còn mất nhiều công để đưa hết lên đây. Hy vọng mình luôn có cảm hứng và thời gian dành cho nhà mới này chứ không như cái nhà cũ bên Yahoo có đến 8 năm rồi mà như nhà hoang chìm trong sương.
Chọn tên nhà mới là Ba lô vì mình thấy học sinh bay giờ đi đâu cũng đeo ba lô, còn mọi người khi đi du lịch không thể thiếu được cái ba lô gọn gàng, tiện lợi mà đầy đủ. Tất nhiên ba lô không phải là ca táp nơi chứa đô la xanh và cà vạt thơm.
Kìa ai ca táp đô la
Chân dài, xế hộp vào ra nhà hàng
Kìa ai trang trại điệp trùng
Nhà thờ, lăng mộ, một vùng kỳ quan
Còn ai khắp chốn dân gian
Ba lô giầy vải bước tràn đường quê
Non cao suối chảy thầm thì
Cuối sông cửa biển nước về đại dương.
Sau khi đọc bài giới thiệu về tác phẩm “Xách ba lô lên và đi” mình càng thấy cái ba lô như một người bạn thân thiết, vô tư của con người. Thật là tuyệt.

5.1.2012
Mình đã tạo một blog trong Zing rồi nhưng lại quên mất tên nên chưa tìm lại được. Thực ra mình không thấy thích Zing lắm, hình như có vẻ “bầy đàn”. Hôm nay đọc “Hướng Dẫn Làm Blogger” thấy hay, vì đây là sản phẩm Blogspost.com của Google nên mình quyết định tạo thêm Balô ở đây để dự phòng.

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Báo tường 8B

 1. Bến sông - con đò

Đường đời qua bến sông xưa
Con đò lặng lẽ đón đưa tháng ngày
Dòng sông con nước vơi đầy
Con đò – một nét hao gầy thân thương
Người đi muôn nẻo dặm trường
Bước chân như vẫn ngập ngừng bến xưa!
Mong cho trời tạnh gió mưa
  Đò còn chở nặng giấc mơ cuộc đời!
 Đò ơi, ai gọi, đò ơi!
 Hình như thấp thoáng bóng người bờ xa...

2. Kéo co
Một sợi dây thừng dài
Bên đấy là lớp bạn
Bên này là lớp tôi
Xếp hàng dài đối diện
Nắm chặt dây, choãi chân
Sẵn sàng chờ hiệu lệnh
Một hồi còi cất lên
Hai ba nào cùng kéo
Mím môi và lên gân
Hai bên cùng kéo khỏe
Nào cố lên, cố lên!
Sợi dây đu qua lại
Từng phút, từng phút qua
Bỗng xô về một phía
Lớp các bạn ngã nhào,
Lớp chúng tôi chiến thắng!
Vang trời tiếng hò reo,
Muôn nụ cười chia sẻ,
Thầy cô cùng bạn bè
Trong buổi sáng mùa thu…

Báo tường
8/11/2012

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Những điều"buồn cười" trong cuộc sống

Thật buồn cười là sao tờ tiền 10.000đ trông quá to và quá giá trị lúc chúng ta cho người ăn xin, mà lại quá nhỏ khi ta mang nó đi mua hàng.

Thật buồn cười là sao 60 phút là quá dài khi nói chuyện với ông bà cha mẹ mà 60 phút lại quá ngắn khi chơi điện tử hay tán ngẫu cùng bạn bè.

Thật buồn cười là chúng ta khoái chí và hồi hộp run lên khi trận đá bóng đến những phút bù giờ nhưng chúng ta lại than thở và khó chịu khi thầy cô dậy thêm vài ba phút sau tiết học.

Thật buồn cười là chúng ta thấy khó nhọc thế khi đọc một chương cuốn giáo khoa và chúng ta lại thấy dễ dàng thế khi đọc một cuốn truyện dày cả trăm trang.

Thật buồn cười là mọi người cãi nhau để tranh giành một chỗ ghế đầu khi xem bóng đá hoặc biểu diễn ca nhạc nhưng lại cãi nhau để tranh một chỗ ghế ngồi hàng cuối ở lớp học.

Thật buồn cười là chúng ta cần 2 đến 3 ngày để suy nghĩ thì mới đưa được một buổi học bù vào thời gian biểu của mình, nhưng lại sắp xếp được thời gian cho một buổi đi chơi ngay vào phút cuối cùng.

Thật buồn cười là một số người thấy vô cùng khó khăn khi đọc và giải thích cho người khác một bài học, nhưng lại thấy rất dễ dàng khi hiểu và truyền bá những chuyện ngồi lê đôi mách.

Thật buồn cười là chúng ta không thể nghĩ ra cái gì để cầu nguyện cho người khác nhưng lại tìm ra đủ thứ để mong ước cho bản thân mình.

Thật buồn cười là chúng ta nhanh chóng quyết định đi theo chỉ dẫn của một người lạ mặt khi chúng ta lạc đường nhưng chúng ta lại ngần ngại không làm theo lời chỉ bảo của chính đầu óc mình.

Thật buồn cười là con người bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những gì mà người khác đánh giá về mình, hơn là những gì tự mình đánh giá về mình.

Thật buồn cười nếu bạn đọc những điều trên và thấy buồn cười thay vì có thể rút ra được điều gì đó cho bản thân mình… 

[Sưu tầm]

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Xem lịch mỗi ngày


Ta không thể thay đổi được hướng gió, nhưng ta có thể điều khiển được cánh buồm.

Người thành công luôn có câu trả lời cho mọi vấn đề, người thất bại luôn có vấn đề trong mọi
câu trả lời.

Chim hót sau một cơn bão; tại sao con người lại không cảm thấy thoải mái để vui trước những
gì còn sót lại? (Rose F. Kennedy).

Tôi thích đồng hành với những người yêu tôi quá ít hơn là với những người yêu tôi quá nhiều
(Katherine Mansfield)

Một người không có cảm giác hài hước cũng giống như một chiếc xe bò không có nhíp xe vậy.Nó cứ xóc nảy hoài trước mỗi hòn sỏi trên đường.

Người tầm thường ngồi chờ cơ hội. Người ưu tú nắm bắt cơ hội. Người nhạy bén tạo ra cơ hội (Vương Trung Quân)

Sự khôn ngoan khiến người ta tồn tại, nhưng sự đam mê khiến người ta sống (Eluard) 

Làm việc đừng quá trông đợi vào kết quả, nhưng hãy mong cho mình làm được hết sức mình (Anita Hill)

Để hiểu nhau, tôi thích anh hoài nghi để rồi có ngày tin tôi chắc chắn. Tôi không thích anh vội tin để đi đến hoài nghi (M.Gorki).

Nếu ai đùa giỡn với cuộc đời, người đó sẽ không làm xong việc gì cả; ai không làm chủ cuộc đời mình, thì mãi mãi là một nô lệ.

 Không biết không phải là xấu hổ. Không muốn biết mới là điều đáng xấu hổ.

Chúng ta đang chết đuối trong thông tin và đói kiến thức (Goethe)