Đã hơn 3 tuần không gặp mà cũng không thấy ông bạn Cường gọi điện,
mình thấy lạ. Sáng nay mình gọi điện, định nếu có nhà thì sẽ đến chơi.
Nhưng khi gọi thì chỉ nghe thông báo “số điện thoại hiện không liên lạc
được” mình linh tính có chuyện gì chăng?. Thế là mình quyết định cứ đến
nhà xem thế nào, chẳng biết có ai ở nhà không. Đi xe máy ngoài trời 12
độ cũng khá lạnh dù đã chống rét hết cơ số. Đến nơi thấy cửa đóng nhưng
trong nhà đèn sáng, nhìn vào thấy có mẹ vợ của Cường và 2 thanh niên
đang ngồi nói chuyện ở bàn. Sau đó, khi vào nhà mình hỏi mẹ vợ của
Cường “Cô đến hôm nào ạ”, “thì từ hôm Cường bị đến nay tôi…”, “Cường bị
sao ạ?”, “Anh chưa biết à?”, “Vâng, Cường bị sao ạ?”. Rồi mọi việc xảy
ra được lần lượt kể lại.
Đó là vào chiều ngày 28/12 (cách đây 12 ngày), Cường đi xe máy trên
đường Hoàng Quốc Việt thì va chạm với xe ô tô cùng chiều bị ngã và bất
tỉnh, đầu và mặt đầy máu. Chủ xe ô tô đưa đi cấp cứu ở bênh viện E và
lấy điện thoại trong túi Cường rồi gọi đến một vài số trong đó để báo
tin. Thế là người thuê nhà của Cường (ở cùng phố Đào Tấn) nhận được tin,
chị ta lại gọi báo cho mẹ vợ Cường…. Cuối cùng thì mọi người trong nhà
đã đưa Cường về bệnh viện Việt Đức, rồi sau đó vì kết quả chụp cho thấy
máu tụ chỉ một lớp bên ngoài sọ nên không phải mổ và lại chuyển sang
bệnh viện Phòng không không quân cho đến hôm nay. Những ngày đầu còn mê
sảng, nói không ra tiếng, nhưng bây giờ nói nghe đã rõ tiếng mặc dù có
lúc còn nhớ lẫn lộn. Hôm qua bác sĩ đồng ý cho về nhà để tiện chăm sóc.
Đang nói chuyện thì có điện thoại anh Hùng (anh trai Cường) báo là Cường đã lên taxi để về nhà. Thế là sau 20 phút đã thấy taxi về đến cửa. Hai thanh
niên phải đi hai bên đỡ từng bước chậm, con gái đi bên cạnh. Mặt sây sát, một mắt
thâm tím, hai tay cũng đầy vết xước. Cường nhìn mình 2 lần cũng không
nhận ra. Mãi đến khi Cường đã nằm im trên đệm rồi còn mọi người đi
xuống nhà dưới cả và chỉ còn một mình mình ngồi bên cạnh, Cường chợt
nhìn quanh và nhận ra ông bạn và mỉm cười. Thậm chí còn hỏi “Nga dạo này đã
làm thêm chỗ nào mới chưa?” mặc dù nói tiếng nghe rất khó nhọc. Mình hỏi
“đang đau lắm hả”, hắn ta gật đầu. Nhưng một lúc sau thì lại nói những câu vu vơ không ai hiểu...
Có lẽ nhanh cũng phải một tháng, tức là đến tết thì mới có thể tự đi lại bình thường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét