Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

Một vụ va chạm giao thông

09/10/2009 08:45 am
Vừa mở cửa phòng chưa kịp bật máy tính lên thì bỗng nghe ngoài đường có riếng “rầm” và tiếng trẻ con khóc thét. Nhìn qua cửa sổ xuống đường và thấy một bác đứng tuổi đang cố nâng chiếc xe đạp lên để bế cháu bé, vừa lẩm bẩm từ  tốn  “đi xe máy thế có chết không”. Chiếc xe máy nằm bên dưới xe đạp và cách đó một đoạn, trên vỉa hè một cậu thanh niên đang nằm và cố gượng dậy. Thì ra 2 xe đi cùng chiều. Xe đạp đi trước chở cháy bé, thấy có ổ gà nên phanh lại và tránh sang trái. Xe máy đi sau với tốc độ cao vội lách sang phải và phanh chết, xe máy đổ nhưng vẫn quệt vào tay lái xe đạp. May là xe máy đã phanh chết nên xe đạp tuy bị đổ xuống nhưng không bị kéo lê. Cậu thanh niên đi xe máy đã đứng dậy được, bác đi xe đạp thì vẫn lẩm bẩm “đi xe máy thế”, ngay lập tức cậu ta vừa chửi “mẹ bố mày...” vừa cầm mũ bảo hiểm quật liên tiếp vào đầu bác xe đạp. May mà có một người đi xe máy vừa đến nơi vội kiên quyết can ngăn đồng thời đỡ cháu bé ngồi lên xe đạp và dục bác đi xe đạp đi ngay.
Tiếng khóc của cháu bé xa dần. Cậu thanh niên dựng xe máy lên và dắt đi đến hiệu sửa xe máy. Tôi nhìn thấy cậu ta khá sáng sủa, có vẻ con nhà tử tế.

Khi con ốm

Đã lâu lồi, con gái mình mới lại ốm nặng như thế này, sốt li bì đến hôm nay sang ngày thứ 4. Uống thuốc hạ sốt chỉ sau vài giờ đồng hồ là lại thấy sốt lại, thân nhiệt lại lên đến trên 39 độ. Cố gắng lắm cũng chỉ ăn được mấy thìa cháo. Người gầy tọp đi. Sáng hôm nay phải cho đi truyền 2 hai chai nước vì sợ con quá mệt. Mà không muốn cho con đi bệnh viện vì nếu chỉ sốt bình thường thì đủ ngày sẽ khỏi, chen chúc trong bệnh viện chẳng giải quyết được gì. Trẻ con hàng xóm cùng lứa với con cũng có đứa bị sốt và cũng chỉ truyền nước, cũng đã đỡ hẳn. Nhưng cũng lo khi nghe mọi người nói có trường hợp chỉ sốt bình thường, không có biểu hiện của cúm H1N1, và khi sốt kéo dài đến khi đi bệnh viện thì quá muộn.  Có lẽ cũng phải cân nhắc lại.

12/9/09 Hôm nay bước sang ngày thứ tám, con chi còn sốt nhẹ, nhưng vẫn còn mệt. Đến tận sáng hôm qua mình mới biết là con bị sốt xuất huyết khi thấy trên da có mẩn đỏ và sau đó là bị chảy máu chân răng. Lúc đó vẫn sốt gần 39 độ. Mình vội đọc ngay mấy bài báo về sốt xuất huyết và biết là con bị nặng ở cấp độ 3/4. Mức cao nhất có thể bị truỵ mạch do đông máu cục bộ,... Thật là nguy hiểm.  
Có lẽ con mình sẽ phải nghỉ học thêm một tuần nữa. Thật tệ hại, môi trường sống đầy dịch bệnh.

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

Các ông chồng hãy cố gắng


Các ông chồng hãy cố gắng là người đàn ông đích thực trong mắt nàng, cụ thể, Hãy:
1-         là người kiếm được nhiều tiền để cho nàng
o       không phải khổ sở lo nghĩ gì về nhà cửa, xe cộ, tiện nghi sinh hoạt.
o       không cảm thấy tủi thân vì thua chị kém em, nhất là những đồng nghiệp
2-         là người biết cách quan tâm đến nàng hàng ngày, phải có những cử chỉ, lời nói động viên đúng lúc vì nàng là người vợ mà. Khi đi chợ nàng thường thấy khổ sở vì không biết mua cái gì, khi vào bếp một mình, lúc tắt đèn đi ngủ,... tất cả nàng đều cần sự bù đắp.  
3-         là người  chủ động làm lành mặc dù hàng ngày nàng luôn gây sự từ mọi việc thông thường như mình mở cửa sổ lúc sáng sớm để gió buổi sáng vào phòng dễ làm con bị ốm, hay khi mình không đón mà cho phép con mình đi bộ từ trường về nhà cùng các bạn,...
4-         là người luôn vững vàng: không bao giờ được tỏ thái độ khó chịu với nàng mà phải luôn tươi tỉnh nhẹ nhàng vì nàng đã quá đủ khổ sở với cuộc sống hiện tại và mặt nàng luôn nặng nề sắt đá.
5-         là người biết cách dạy con cái học hành, nếu con mà thua kém hoặc bị phê bình thì có nghĩa là “bố vô tích sự” và “mọi việc đều đến tay mẹ”.
6-         là người thực sự xứng đáng với nàng, bởi nếu không có mình thì có lẽ nàng đã lấy được người đàn ông đích thực và cuộc sống sẽ không thua chị kém em.
-...

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

Thư chị V.A. gửi Lan

Hà Nội, tháng 8 năm 2009

Lan à,
 
Chị biết là nếu nói chuyện trực tiếp thì Lan sẽ không sẵn sàng nghe hoặc có thể còn lớn tiếng để phủ nhận nên chị có vài dòng cùng Lan. Một phần để có thể giải quyết mọi việc trong phạm vi hai chị em thôi.
Có nằm mơ giữa ban ngày chị cũng không thể tin được là Lan đã làm việc ấy. Lan đã ăn cắp niềm tin của anh chị. Nỗi đau này quá lớn, mất mát này không thể tính được bằng tiền....
Anh chị đã tin cô chú biết bao! Công việc làm ăn, thu chi thế nào cả năm anh chị không hề hỏi đến với niềm tin rất lớn rằng anh em đã làm ăn với nhau thì chỉ biết cùng nhau cố gắng mà thôi.
Chị biết trong gia đình phần lớn mọi người đều thấy những đức tính tốt đẹp của Lan, đều mừng khi chú Đức có vợ biết thu vén, biết đồng cam cộng khổ với chồng để lo việc lớn...Nhưng chị không nghĩ rằng khát vọng làm giàu lại có thể làm cho người ta hành động như vậy...
Anh chị chỉ có  một phần rất nhỏ lợi nhuận từ công ty, chị còn chưa sợ nghèo. Còn cô chú gần như nắm giữ toàn bộ công ty lại phải hành động như vậy để làm xấu hình ảnh của mình đi?
Bỏ qua việc phân tích vì sao anh chị lại góp vốn vào công ty, vì có nhắc lại cô chú cũng chẳng nhớ hoặc bây giờ cô chú đã đủ tiền thì coi những việc đấy là “chuyện nhỏ”...
Đừng hỏi vì sao chị biết việc Lan rút tiền ra gửi tiết kiệm hay việc Lan cho công ty vay tiền (thực chất là tiền của công ty)....vì vấn đề này thuộc nghiệp vụ và linh cảm nghề nghiệp của chị....nhất là sau khi biết Lan vừa là thủ quỹ, vừa kiểm soát chi, vừa được ký ủy quyền Chủ tài khoản.... Anh chị đã mất ngủ bao nhiêu đêm để cố hiểu sự việc theo chiều hướng tốt đẹp...Thôi thì cũng xem đây là một việc rất CON NGƯỜI, nhưng cũng thấy đau lòng vì không hiểu nổi đạo lý ở đây.
Còn những bảng kê của Lan chỉ là công việc của một bà nội trợ thôi, không có lấy 1% tính chuyên nghiệp trong đấy. Một công ty có tới 5 tuổi đời mà quản lý tài chính theo hình thức “nội trợ” thì chị thấy rất lạ. Cô chú bảo phải như thế mới yên tâm, chẳng lẽ những công ty chuyên nghiệp khác người ta khờ cả à? Chị chỉ sợ cô chú “Tham bát bỏ mâm” thôi....
Chú Đức vẫn tuyên bố muốn làm giầu thì phải lừa đảo, nhưng anh chị đâu phải đối tượng để cô chú làm việc ấy? Hơn nữa tiền đâu phải là tất cả cuộc sống. Anh em tay đứt ruột buốt, sao chú ấy có thể cư xử như vậy với anh Nga? Đến bạn bè làm ăn với nhau mà muốn có niềm tin lâu dài còn không ai làm thế. Lẽ nào anh em ruột với nhau... mà anh Nga (coi như không có mặt của chị và hai cháu Hoàng Mai trên đời này đi) đâu có tồi tệ để đến mức bọn em phải đối xử như vậy?
Anh chị chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xin điều gì từ cô chú. Sau này giầu có cô chú hưởng. Chị vẫn tự chèo chống bao nhiêu năm nay...  Lúc nào giúp được ai chị vẫn rất cố gắng, và với Đức cũng vậy, đã bao giờ chị từ chối giúp chú ấy khi chị có thể đâu. Vậy mà...
Chị thấy cô chú tin nhiều vào thần thánh, việc lễ bái rất chu đáo và đầy thành kính. Vậy mà sao cô chú lại có thể làm cái việc không ai có thể tin được như vậy?
Xử lý việc này như thế nào chắc em biết cách hơn chị. Chị không muốn cả gia đình biết chuyện này và chị vẫn đang chịu tiếng xấu là nghi ngờ em... Nhưng em hãy một lần đặt mình vào vị trí của chị xem! Cả hai vợ chồng chị đang cắn răng để chịu đựng và im lặng. Có ai trong nhà hiểu cho anh chị? Còn nếu để làm sáng tỏ mọi chuyện thì chị biết rằng hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp. Thế hệ con cháu mình sẽ phải hiểu việc này như thế nào đây? Hay cô chú bất chấp tất cả?
Giả thiết rằng Đức đồng thuận với Lan ...Nếu vậy thì đây sẽ là nỗi đau cả đời của anh Nga khi anh ấy có người ruột thịt như vậy. Chưa bao giờ anh Nga lại nghĩ được nó xảy ra ngay trong nhà mình....
Giả thiết rằng Lan giấu Đức...Lan có biết là Đức tin vợ như thế nào không? Lan có nghĩ là Đức sẽ bị tổn thương khi biết chuyện này không?
 Em nên nhớ chị là người đã từng đi kiểm tra kế toán rất nhiều đơn vị... Việc em chứng minh mọi việc ngược lại mới là khó vì em đâu có nghiệp vụ.
Sự thật vẫn là sự thật. Nếu chị cứ mãi giả vờ như không biết thì có khi Lan lại cười trong bụng rằng anh chị ngu quá....
Vài dòng với Lan vậy.
Chị tiếc cái thời gian chị em mình tin cậy vui vẻ bên nhau để cùng vượt qua bao khó khăn trong cuộc sống ngắn ngủi này... Liệu 10 năm sau nghĩ lại Lan có thấy tiếc không? Cuộc đời này ai cũng chỉ sống có một lần thôi mà.
Chị đã hiểu rõ hơn ý nghĩa của câu Lan thường nói: “Tiền của mình thì mình phải giữ chứ!”. Nhưng cách giữ như vậy có phải là người khôn ngoan không?
Có gì viết trả lời cho chị. Chị không muốn mọi người trong nhà phải quan tâm đến vấn đề này nên chị nghĩ không nên nói chuyện trong nhà.

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2009

Chỉ có thế thôi sao?

Chỉ có thế thôi sao?
Từ tấm bé anh em mình cùng sinh ra lớn lên trong cùng một mái nhà tranh, cùng ăn cơm một nồi do mẹ tần tảo nấu cho, cùng tắm nước giếng khơi. Rồi những ngày tết cùng nhau vui vầy vì đi học xa nhà lâu ngày mới về...những ngày đó anh em mình rất thương yêu nhau.
Rồi anh em mình lớn lên, không thể ở cùng nhau mãi, mà theo quy luật cũng phải lập gia đình riêng. Không khí vui vẻ của những đám cưới vẫn còn đó nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi cho dù ta không nhận ra ngay. Cho đến lúc này thật phũ phàng khi nói anh em mình đã mất nhau rồi, thành người xa lạ rồi! Nghe lời nói của nhau thấy xa lạ giả dối, nhìn nhau cũng không nhận ra người anh em cùng cha cùng mẹ với mình nữa.
Phải chăng chúng ta đều là nạn nhân, bị mê hoặc để không nhận ra nhau nữa, để trở thành công cụ tốt cho những tính toán bẩn thỉu kia? Anh em mình có thể đối xử với nhau bằng những thủ đoạn như đối với người bất kỳ như vậy sao? Có thể tráo trở ăn không nói có nhuần nhuyễn đến thế sao? 
Cuộc đời bon chen này đã biến chúng ta thành như thế sao? Đồng tiền đã chế ngự tất cả thật rồi, cả  trong giấc ngủ sinh vật của chúng ta! Cứ phải đặt tay lên tiền của mình cho chắc kẻo xung quanh người ta hùa nhau moi mất. Tình cảm anh chị em quy ra tiền trở nên vô nghĩa, là thứ đáng bị giễu cợt. Ôi, "tiền mình", "tiền mình",...
Nhưng còn mẹ già đấy, mẹ vẫn láng máng biết những cái mất mát đang diễn ra dù chúng ta với chút lương tâm còn sót lại không muốn để mẹ biết và muốn để mẹ được thanh thản tuổi tám mươi. Nhưng chính mẹ cũng đã bị người ta cố tình lôi vào đấy thôi, làm như nhờ mẹ phân giải hộ. Ngưòi ta tìm cách lợi dụng cái thân hình khô xác của mẹ rồi còn gì?
Bản chất con người khó có thể thay đổi. Kẻ chủ mưu thì mãi mãi vần là chủ mưu. Anh em mình vẫn là nạn nhân, mặc dù, hành động lời nói cũng khá giống với kẻ chủ mưu.Và chúng ta luôn tin là mình đủ tỉnh táo.
Ứơc gì mình tỉnh táo nhận lại mình là ai, mình tự trung hoà được dục vọng bẩn thỉu kia, may ra tìm lại được chút tình cảm anh em ruột thịt mà để lại cho con cái chúng ta, để chúng không bị biến thành những con rô bớt sinh vật và được điều khiển để kiếm tiền.
Nếu thế giới những linh hồn là có thực với sức mạnh vô hình cùa nó, thì ta hãy cầu xin để được tỉnh táo lại 1 phút thôi, 1 phút thôi và để nhận ra ta là ai, là ai?   

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2009

Sức mạnh tuyệt đối của đồng tiền

Tiền là tiên là phật
(nên tiền luôn nằm trong giấc mộng vàng của ta)
***
Có tiền mua tiên cũng được
(vì tiên cũng cần tiền, tiền, tiền mà!)
***
Đồng tiền nối liền khúc ruột
(chính đồng tiền cũng sẽ cắt mất một đoạn ruột ta, đau quá)
***
Nén bạc đâm toạc tờ giấy
(dù là giấy trắng mực đen, con dấu đỏ)
***
Vai mang túi bạc kè kè
Nói ấm nói ớ người nghe ầm ầm
Trong túi không có một đồng
Lời nói như rồng cũng chẳng có người nghe

(ai chẳng muốn kết thân hoặc chỉ cần bắt tay,  đứng cạnh đại gia)
***
Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn
(cô giáo nói khi nhắc nhở các em đóng tiền học đúng hạn)
          ***
Tiền có sức mạnh như vậy nên
Cái gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng rất nhiều tiền.

Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2009

Sống với niềm tin

Niềm tin sinh ra cùng con người
Con người sinh ra, lớn lên, chết đi luôn song hành với niềm tin. Một cuộc sống đầy ắp niềm tin.
Khi còn nhỏ, mỗi lần bị bắt nạt, đe dọa ta thường chạy về với cha mẹ, vì ta tin tưởng được bênh vực, che chở.
Khi lớn lên, nhận thức được cái thiện, cái ác thì rất nhiều người tin rằng làm việc thiện sẽ nhận được những điều tốt vì “ở hiền gặp lành” mà. Người ta cho rằng sống phải “tu nhân tích đức”. Còn nếu làm việc ác thì con cháu sẽ gánh chịu hậu quả “đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, thậm chí “chết không nhắm được mắt”.
Con người cũng luôn tin vào bản thân mình. Khi niềm tin đó đủ mạnh con người có thể vượt qua những điều kỳ diệu. Biết bao người bị bệnh hiểm nghèo trong tình trạng chỉ còn chờ chết nhưng niềm tin vào bản thân đã giúp họ luyện tập và kéo dài cuộc sống một cách kỳ diệu. Rất nhiều người tật nguyền từ bé nhưng đã tự tin, quyết tâm học hành và thành đạt tới mức kinh ngạc mà cũng chỉ số ít người bình thường có được.
Trong một công việc nhỏ nhất, mức độ tự tin của bản thân mình cũng ảnh hưởng đến kết quả hoàn thành công việc đó. Khi ai đó thường ít tự tin vào bản thân mình, thì người ta thường nói người đó “mắc bệnh” tự ti. Còn nếu tự cho mình là người bỏ lỡ nhiều cơ hội trong cuộc đời thì ta cố suy ngẫm và sẽ nhớ lại được những lúc thiếu tự tin đáng tiếc đã xảy ra.
Con người cũng tin vào đồng loại. Nghĩa là tin rằng người khác cũng có niềm tin giống mình. Cho nên mới có “hợp tác”, “nhờ cậy”, “kết bạn”, “kết hôn”, ...giữa những con người. Ta thường bắt đầu tin vào ai đó thông qua các dấu hiệu như lời nói, cử chỉ. Niềm tin này khi bị suy giảm thì dễ thành “nghi ngờ”, “đa nghi”. Đối với số đông người Việt thì người ngoài không đáng tin bằng “ruột thịt” vì người ngoài là “khác máu tanh lòng”, chỉ có ít người coi trọng “bán anh em xa, mua láng giềng gần”.
Tín ngưỡng là tổng hợp các niềm tin của con người. Tín ngưỡng khiến ta từ bỏ tất cả, “xã thân cầu đạo, xả phú cầu bần”, thậm chí “tử vì đạo”.
Niềm tin thật tốt lành, nhưng niềm tin cũng thật dễ lợi dụng cho những mục đích đa dạng. Niềm tin do ngộ nhận càng dễ bị lợi dụng.
Những kẻ lừa đảo thực ra đã dùng lời nói, dùng danh nghĩa gì đó lợi dụng, chi phối niềm tin của ta,  dễ dàng đưa ta vào con đường họ vạch sẵn, bất chấp những kẻ đó với ta có quan hệ gì đi nữa. Có kẻ còn có “pháp thuật cao siêu” nên chi phối được niềm tin hàng ngàn hàng vạn người để họ bán nhà cửa nộp tiền lại rồi tiếp tục đi khất thực để “cầu đạo”...   
Cuối cùng con người ai cũng ra đi, cũng có thể ra đi với đầy ắp niềm tin. Nhưng cũng có thể ai đó ra đi trống rỗng, không còn chút niềm tin nào.