Khi biết cả nhà mình định đi SaPa nghỉ trong
dịp tết Kỷ Sửu này thì ai cũng đều nói "tết lên Sa Pa để chết rét à?" hoặc "tết thì
có gì trên đó?". Cho nên mặc dù có kế hoạch trước nhiều tháng nhưng cũng
phải quyết tâm lắm cuối cùng, 9 giờ tối mồng hai tết, hai gia đình gồm 7 thành
viên mới chính thức an toạ trên 1,25 buồng của chuyến tàu Hà Nội - Lào Cai. Rất
may mấy ngày trước khi đi trời đỡ lạnh hẳn. Khác với nhà chú Đức, với nhà mình
thì đây là lần đầu đi Sa Pa nên mọi chuyện đều trong tưởng tượng.
Chuyến tàu du lịch vào dịp tết kín hết chỗ. Mình nằm chung buồng với cặp vợ
chồng già người châu Âu. Mai và Hoàng từ buồng bên cùng chạy sang chơi thế là
họ vui vẻ trò chuyện. Hoàng và Mai cũng được dịp thử vốn tiếng Anh. Ông chồng là
người Thuỵ Điển còn bà vợ là người Đức, họ khen Mai là dễ thương.
Ngày ngày mồng 3 tết.
Tàu dừng bánh tại ga Lào Cai lúc 4 giờ sáng. Bắt đầu đi Sa Pa trên
một chiếc xe chờ sẵn ngay cửa ra sân ga. Trời khá lạnh. Chỉ 30 phút thị xã Lào Cai đã
ở phía sau và thay vào là bốn bề núi rừng mù mịt. Đường lên cao dần, mây mù
giăng dày đặc hơn không nhìn được ra xa nữa. Người lái điều khiển xe chạy theo
trí nhớ là chính. Nhiều chỗ cheo leo bên vực sâu, ai cũng kêu hai tai bắt đầu ù
đặc. Còn cu Minh lại bảo "tai cháu không bị ù, nó bị tắc thôi". Mình
có cảm giác như người được treo lên cao dần. Cuối cùng Sa Pa đã
hiện ra trong đêm, đường phố nhỏ và vắng teo, những khách sạn, nhà nghỉ đứng
cheo leo trên đỉnh dốc...
Đã 5 giờ sáng. Xuống khỏi xe ô tô mới cảm thấy lạnh ghê
ghớm. Tìm được đến nhà nghỉ Kho Bạc nhưng gọi cửa mãi, rét run lập cập, rồi
người trực mới mở cửa và dẫn lên phòng. Chưa vội cất đồ đạc, ai nấy đều nhanh
chóng bật lò sưởi và chui vào chăn. Lạnh quá, mặc hết cả áo rét vào để ngủ.
Không ngủ nổi nên khi thấy ánh nắng buổi sớm chiếu vào ô cửa thì mình đã dậy
khẽ hé cửa sổ tò mò nhìn đường phố Sa
Pa vắng vẻ. Lác đác những bộ quần
áo dân tộc đi thong thả trên đường phố...Đến 8 giờ sáng mọi người mới hò nhau
dậy và đặt nồi lẩu gà để ăn sáng. Thức ăn mang theo gồm gà, dò lụa, xôi, rau cải,…
thật là ngon!
Ấm bụng rồi cả đoàn mới bắt đầu xuống phố. Nhà nghỉ ở trung tâm thị xã nên bước
chân ra khỏi nhà là quảng trường lớn, nhà thờ và chợ trung tâm. Đứng ngắm các
dãy hàng thổ cẩm bày bên lối đi, thấy toàn túi xách, khăn, đồ lưu niệm,...
Khách du lịch từng nhóm lưa thưa đi dạo. Trời khá trong, ít mây mù. Nét kiến
trúc thời Pháp còn sót lại trên mái nhà Thờ. Giữa quảng trường rất đông thanh
niên nam nữ vây quanh một chiếc đu xuân.... Những tốp nam nữ khác đi rải rác
quanh những góc phố nhỏ và dốc dựng. Họ từ các làng bản kéo về chơi chợ tết, chụp
ảnh, ăn quà,…
Cả đoàn bắt đầu leo núi Hàm Rồng. Đó là khu du lịch sinh thái
của SaPa. Đường lên đi qua vườn lan với rất nhiều các loài lan, chỉ tiếc là vào
thời điểm này không có một cành hoa nào. Đến vườn đào cổ cũng vậy, những cây đào
cổ thụ năm nay cũng chưa ra nhiều hoa. Một khu bảo tồn văn hoá dân tộc với những
nếp nhà sàn và những vật dụng sinh hoạt truyền thống. Rất đẹp, rất ấn tượng là
khu rừng đá, những khối đá hoang sơ với hình thù kỳ lạ như được ai đó trồng kín
quanh lối đi lên. Trời nắng ấm nên lên đến đỉnh Hàm Rồng thì ai cũng vã mồ hôi.
Trên đỉnh có “sân mây”, một cái sân rộng có lan can được gắn chênh vênh trên đỉnh
núi để du khách đứng ngắm toàn cảnh thị xã SaPa dưới chân. Rất may trời quang mây
nên có thể nhìn thấy trước mặt một phong cảnh hùng vĩ, đó là đỉnh Phan xi Phăng
nổi tiếng “nóc nhà của Đông Dương”. Gió quá mạnh nên không ai có thể đứng lâu được
trên sân mây đó.
Trên đường xuống cả đoàn chọn một bãi cỏ bằng phẳng để ngồi
nghỉ. Ai cũng thấm mệt nên áo rét mang theo được cởi hết ra bày la liệt cùng dày
dép nhìn như ngồi chợ bán hàng. Tất nhiên nhữg cảnh độc đáo này đã được chụp
ngay. Mọi người chọn một đường xuống khác với lúc đi lên và bất ngờ gặp một vườn
đào lớn. Những kiểu ảnh với đào SaPa lại được sáng tạo liên tiếp…Còn Minh và chị
Mai còn trốn vào khe đã thò đầu ra chụp ảnh.
Xuống đến phố thì ai cũng đã đói mềm, ghé vào một quán ăn bình
dân bên lối đi. Món gà, trứng rán, canh chua thật tuyệt. Món cơm thì không biết
loại gạo gì mà ăn như chưa bao giờ được ăn cơm.
Buổi tối không đi đâu, mọi người quây quần quanh tivi xem lại
ảnh đã chụp, nhiều cảnh xem đi xem lại, xem xong cứ cười mãi.
Ngày mồng 4 tết
Đêm hôm qua ghủ ngon hơn vì mượn thêm chăn, mối người hai cái.
Mọi người dậy muộn, ăn sáng xong đã gần mười giờ. Lại bắt đầu đi dạo phố. Trời
hôm nay đã thay đổi hẳn, sương mù dày đặc, không nhìn rõ đường phố. Cả đoàn quyết định đi về phía bờ hồ. Hồ nước
khá rộng với vườn cây bao quanh, phía trên hai bên bờ là đường phố và các trụ sở
hành chính thị xã, các khách sạn mới xây,…tất cả đứng dựa lưng vào sườn núi. Một sân thể thao sơ sài.
Trên đường đi quay về mọi người ghé vào một nhà hàng, vì mới
ăn sáng, vẫn chưa đói nên dù đoàn có 7 người chỉ gọi 3 đĩa cơm rang. Nhưng cơm
ngon quá, Hoàng, Mai, Minh ăn rất nhanh, người lớn không kịp ăn. Khi ra khỏi nhà
hàng, cô Lan còn kịp xin một nắm to cháy cơm, thế là cả đoàn vừa đi trên hè phố
vừa chia nhau ăn cháy ngon lành.
Đúng 1 giờ, xe ô tô đặt trước đã đến đón cả đoàn đi Thác Bạc.
Lúc này trời hửng nắng. Lại những cung đường cheo leo qua những sườn núi, phía
trên là những dàn su su bằng tre nứa bạt ngàn như tấm lưới giăng trùm kín cả vùng núi non.
Thác Bạc mùa này ít nước nên không đẹp lắm, nhưng ai cũng chồn
chân để leo đến chỗ cao nhất.
Đi qua khu du lịch Phan xi Phăng nhưng không vào, đi tiếp đến
cổng trời, một vị trí độc đáo, điểm cuối cùng của Lào Cai và bên kia là tỉnh
Lai Châu. Một thung lũng lòng chảo rộng lớn đầy mây trắng, phong cảnh khiến ta
có cảm giác như đang lên Thiên cung. Nếu có máy ảnh chuyên nghiệp thì chắc sẽ
chụp được nhiều ảnh đẹp.
Trên đường quay về người lái xe nhiệt tình ghé qua trại nuôi
cá hồi nổi tiếng. Lần đầu tiên mọi người được tận mắt nhìn từng đàn cá hồi, riêng bể cá lớn,
có nhiều con dài đến một mét.
Thời gian còn lại, đoàn được đến bản Tả Van của người Mèo. Những
ruộng bậc thang như đường lên trời. Những ngôi nhà sàn. Một chiếc cầu treo đung đưa trên suối, chỉ có
mình Hoàng dám đi qua đi lại rất thích thú, còn mọi người chỉ dám “bò” ra một tí
, cố đứng để chụp ảnh kỷ niệm. Phía dưới là bãi sỏi rất rộng và có nhiều sỏi đẹp.
Từ Tả Van, xe ô tô đưa chúng tôi đi thăm bãn đá cổ. Bãi đá này
có từ lâu, nhưng mới được xây rào bao quanh để bảo vệ. Tuy vậy những hình vẽ bí
ẩn trên các phiến đá khổng lồ này đang bị mờ dần do khách tham qua dùng tay xoa
để cầu may.
Ngày mồng 5 tết
Trong khi chờ mọi người ngủ dậy, mình tranh thủ đi bộ dọc
con phố cạnh quảng trường để tìm những nét kiến trúc cổ của SaPa. Trời hôm nay
lại rất sáng và ấm. Mình đi khá xa, chụp được một số kiểu. Đói bụng, ghé vào chợ
ăn một bát phở. Chợ rất nhiều rau xanh, nhìn thật ngon.
Về phòng hô hào cả nhà dậy. Sau khi mọi người đi ăn khoai nướng
và chơi chợ thì bắt đầu đi thăm một ngôi chùa hiếm hoi ở SaPa. Rồi lại ghé vào
một siêu thị và xem hàng hoá.
Mình rủ Hoàng lên lại núi Hàm Rồng để xem được đầy đủ hơn. Đúng
như vậy, hôm nay ở khu bảo tồn văn hoá dân tộc, các dịch vụ đã hoạt động trở lại.
Thế là hai bố con vào một nhà sàn để xem biểu diễn múa, hát của đoàn nghệ thuật
SaPa. Hoàng lại tham gia trò chơi bắn cung, vào bắn 3 mũi tên nhưng đều trượt cả.
4 giờ chiều xe ô tô chở cả đoàn xuống Lào Cai để lên tàu về Hà
Nội. Tạm biệt SaPa giữa bốn bề núi non hùng vĩ. Tai lại ù đặc rồi...